Tôi hi vọng một ngày không xa tất cả mọi fan sẽ gật đầu người khiếm thị như tôi. Những người dân như tôi sẽ không phải cực khổ vì tình yêu, thoải mái chào đón tình yêu. Sẽ sở hữu được một ngày như thế!
(hctv.com.vn - Tác phẩm tham gia cuộc thi viết "Những mẩu truyện cuộc đời")
***
Bước trên con đường phố xưa nơi gồm kỷ niệm bi thương giữa anh và tôi, cảm giác một ngày thu nữa lại về - ngày thu Hà Nội! Thu về. Gió thổi lá vàng cất cánh bay mang theo dòng se se lạnh thấm vào người. Trời trải lá rubi cho bước đi tôi thêm nặng. Bước chậm mỗi bước nghe tiếng lá vàng dưới chân vang lên "sột soạt". Tiếng lá như tiếng trái tim khô, mỏng của tôi vẫn kêu. Đứng giữa tuyến đường cảm nhận mùi hương thơm dịu dàng hoa sữa. Cơ mà mùi hương đó ko thể làm dịu đi nỗi buồn trong lòng tôi. Nước đôi mắt lăn lâu năm trên má, tôi nhớ khu vực góc phố mình chia ly anh giữa mùa yêu. Mặc kệ anh với tình yêu nồng nàn, đắm say.
Bạn đang xem: Dành cả thanh xuân để yêu anh

"Nhi! Anh yêu em! Rất thật lòng!"
Tôi nở một nụ cười chua xót lúc nhớ lại câu nói đó. Ko phải tôi ko có tình cảm với anh mà vì giữa anh và tôi có một khoảng cách rất lớn khó có thể rút ngắn lại được. Một cô gái bị mù như tôi thì liệu ai có thể chấp nhận được chứ? Chính vì thế đối với tôi tình yêu thương là một thứ tình cảm xa xỉ tôi ko bao giờ mong muốn có được.
Bản thân tôi tức thì từ khi có mặt đã bị bệnh khiếm thị bẩm sinh. Vì thế có lẽ suốt cuộc đời này thế giới tôi nhìn được chỉ mãi một màu đen. Tôi ước mong một lần dù duy nhất lần tôi được nhìn thấy bình minh lên. Được nhìn thấy mặt trời mọc sở hữu theo tia nắng đẹp như nào! rất có thể ước mơ kia mãi mãi không tiến hành được cơ mà cũng hoàn toàn có thể một ngày không xa tôi tiến hành được. Cùng với tôi cầu mơ là đụng lực góp tôi quá qua khó khăn khi đề nghị học gần như điều như một tín đồ bình thường. Vào nhà không có bất kì ai coi tôi là 1 trong người khiếm thị, điều ấy giúp tôi luôn luôn tự tin về bạn dạng thân. Tuy nhiên khi tôi bước đầu đi học để hòa nhập với bằng hữu cùng trang lứa sẽ đập chảy sự ngây thơ và hồn nhiên thời điểm tôi mới 10 tuổi.
Đi học, bạn bè xa lánh, mắng chửi, trêu trọc bởi vì biết tôi là tín đồ khiếm thị. Phần nhiều câu mắng chửi, xua đuổi, lốt thương này nối dấu thương khác trên fan tôi đã khiến tôi mang một lòng thù hận cả thay giới. Tôi từng oán hận, từng căm ghét phụ huynh khi sinh biết bị khiếm thị bẩm sinh lại ko bóp bị tiêu diệt tôi ngay trong khi sinh ra. Tôi cũng từng có ý định trường đoản cú tử khi nghe tới những lời nói không giỏi của fan ngoài dành cho mình. Và hơn cả là tôi căm ghét ông trời cho tôi một khuôn mặt xinh xắn, nụ cười nóng áp, một giọng hát trong trẻo – như bao bạn nhận xét. Mọi tín đồ cảm thấy đó là một trong những điều may mắn đối với tôi? dẫu vậy không! cùng với tôi lúc đó là một trong điều bất hạnh hơn cả điều tôi không nhìn được. Mọi fan nghĩ tôi dở người nghếch? tuy vậy tôi lại nghĩ: "Bản thân suốt cuộc sống sống trong nhẵn tối, nghe từng lời chê bai coi thường bỉ của mọi fan thì sẽ chẳng ai thật lòng yêu mình. Vậy xinh đẹp, hát hay, tài năng thì được gì? Hồng nhan thì tệ bạc mệnh! nguyên nhân ông trời đã làm cho tôi khổ lại càng khổ hơn?"
Và tôi tình nguyện đồng ý mình xấu không ai xem xét còn hơn. Tôi ghét vẻ bề ngoài của tôi. Vày nó biết bao chàng trai mê đắm dẫu vậy biết tôi bị mù họ lại sợ hãi xa lánh hoặc thậm chí trêu trọc tôi. Tôi cũng khinh ghét những kẻ đến bên tôi bởi vẻ ngoài. Mọi ngày tháng tuổi thơ đó của tớ như một cơn ác mộng vây hãm mãi mãi tôi ko thoát ra được. Nhưng nhờ có phụ huynh luôn quan lại tâm, cồn viên, khuyên nhủ bảo, thân thương tôi rất đỗi bao nặng nề khăn tưởng như không thể thừa qua vậy mà lại tôi đã mạnh bạo bước qua. Sau này tôi không thể mất đi sự tự tin, khát khao sống của mình đến dù mọi người bao phủ có những lời nói và hành động không tốt thế nào. Đối với tôi có một bố mẹ luôn luôn yêu yêu đương mình hết lòng mãn nguyện lắm rồi cho dù ông trời đã cướp đi ánh sáng của tôi.
Mỗi ngày cuộc sống của tôi cứ trôi qua với sự cô độc đến đến cơ hội gặp Thiên. Anh là một chàng trai có tính cách hiền lành, hoạt bát khiến biết bao cô gái yêu đương thầm trộm nhớ. Thiên đã sở hữu đến đến tôi những niềm vui, điều mới lạ tôi chưa biết và chính anh đã rút ngắn khoảng cách bị kỳ thị của mọi người đối với tôi.
Tôi quen Thiên vào năm đầu của đại học lúc vô tình đụng trúng phải anh thời gian mới nhập học. Sự vô tình va đó có tác dụng tôi ngã trên nền đất, mẫu gậy của tôi rơi đi đâu mất.
"Xin lỗi các bạn mình sơ sểnh quá! các bạn có sao không" giọng trầm nóng vang lên, mặt khác tôi cảm giác anh nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.
Lắc đầu tôi hỏi: "Gậy của mình đâu?"
Anh là người đầu tiên không tởm ngạc tốt khinh thường lúc biết tôi là một người mù ngược lại tôi cảm thấy anh thật thà xin lỗi cùng giúp tôi.
"Mình xin lỗi! Trả lại bạn. Chắc ai đang tìm phòng huấn luyện nộp giấy?" rất có thể anh nhận thấy tay tôi thế hồ sơ nhập học.
Tay nắm chặt cây gậy, tôi phân vân không biết nên vấn đáp không anh nói tiếp: "Để bản thân dẫn các bạn lên phòng đó!""Có làm phiền bạn không?" tôi băn khoăn anh cao cụ nào mà lại nghe giọng anh có lẽ anh là người giỏi muốn giúp tôi.
"Không sao! Mình cũng có thể có việc bắt buộc lên đó! Để mình giúp bạn!"
Anh lịch sự giúp tôi nộp hồ nước sơ, kết thúc hết hồ hết thủ tục.
"Cảm ơn bạn đã giúp mình!"
Tôi tính giã biệt đi về mà lại anh lại đề xuất "Để bản thân dẫn bạn đi thăm quan trường nhé! với lại đừng gọi các bạn vì tớ học tập năm 3 rồi. điện thoại tư vấn là anh đi. Với lại là bọn anh vào khoa đó nha!"
"Xin lỗi! Em ko biết!"
Tôi nghe được giờ anh cười cợt giòn rã trong gió khiến cho tim tôi cơ hội đó đập loạn nhịp.
"Không sao! Để anh chuyển em đi du lịch thăm quan trường. Nhưng sao em lại chọn thanh nhạc?"
"Vì em yêu dấu âm nhạc, chỉ có hòa mình vào music giúp em quên đi các khuyết điểm của mình."
Anh không nói, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước đi chầm chậm mang chút gì đấy buồn của anh.
Ngày hôm nhập học tập anh góp tôi làm quen từng lớp học, từng khuôn viên trường. Anh nói tương đối nhiều tôi chỉ nghe còn chỉ biết "dạ" "vâng"
Sau lần đó trong một số trong những buổi lên lớp học tập tôi gặp lại anh, shop chúng tôi dần thân quen biết nhau hơn. Thiên luôn giúp đỡ tôi rất nhiều điều, dần anh biến chuyển một người bạn của tôi. Anh và tôi cùng chung sở thích về âm nhạc, hơn hết là music trong trẻo của piano mà càng lắp bó. Sau 2 năm mối quan hệ giữa tôi và Thiên tưởng chừng chỉ dừng lại ở tình bạn thân thiết bất chợt vào trong ngày đầu ngày thu Thiên đã tỏ tình với tôi. Tuy thế tôi lại nhức vì biết mình không xứng với anh và ko có tứ cách yêu thương anh.
* * *

Đầu mùa thu năm đó...
Tôi đang say sưa lướt tay trên phần lớn phím đàn, đánh bạn dạng nhạc nhưng mà tôi vẫn yêu thích. Tiếng nở cửa, tiếng bước đi chầm chận của anh ấy vang lên tôi mỉn cười vẫn say sưa chấm dứt nốt bản nhạc. Khi nốt nhạc ở đầu cuối vang lên anh nói:
"Em vẫn luôn là cô bé xíu ngây thơ, xin rất đẹp khi mới ngày đầu anh chạm mặt em!"
Tôi cười nhẹ "Đó là do anh thấy cầm chứ em thật ra sẽ đánh mất đi sự ngây thơ của bạn dạng thân từ lúc 10 tuổi rồi! Giờ chỉ với lại là 1 trong những người nhút nhát."
Tôi lại nhớ về các ngày tháng bạn dạng thân sống trong thù hận. Một làn gió bấc thu thổi qua cửa sổ mang đến cái mát dịu trong lòng khiến tôi rùng mình. Chưa hẳn vì giá buốt mà trong thời gian tháng kia như cơn ác mộng khiến cho tôi sợ hãi hãi. Khẽ thở dài tôi nói: "Dù sao cũng qua!"
"Anh bao gồm chuyện ý muốn nói cùng với em!" nghe giọng anh tôi biết chuyện anh chuẩn bị nói ra vô cùng quan trọng.
"Anh cứ nói đi! Em sẽ nghe!"
Tôi biết anh ngồi xuống bên tôi, khi nghe tiếng cử động. Bất chợt bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay khiến cho tôi giật mình.
"Nhi! Anh yêu em! Rất thật lòng!"
"Em làm người yêu anh nhé!"
Trái tim tôi vào giây phút đó lỗi mất một nhịp lúc nghe câu nói của Thiên nhưng rồi tôi lại chua xót khi nghĩ đến bản thân. Khoảng thời gian ngắn đó sự tự tín vào bản thân mình vụt mất trong tôi. Tôi hi vọng, một hi vọng nhỏ tuổi nhoi, bản thân là một cô gái bình thường như bao cô gái khác có lẽ trái tim tôi đã mở lòng với anh nhưng lại điều đó là không thể.
"Xin lỗi! Em không xứng với anh đâu!"
Khẽ rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi ngoảnh khía cạnh đi. Tâm sự lời đó vào lòng tôi cũng nhức nhói. Nhưng điều khiến tôi buồn rộng anh lại cố chấp đến dù tôi đã lạnh lùng trường đoản cú chối.
"Anh biết em tự ti với bản thân và hoài nghi vào tình yêu thương anh dành mang lại em dẫu vậy anh yêu thương em thật lòng, anh tin anh sẽ làm em hạnh phúc!"
"Hạnh phúc ư? Những người mù như em thì ko có cái gọi là hạnh phúc."
Tôi cười chua xót lúc nghe anh nói nhị từ hạnh phúc. Đối với tôi mà nói cái thứ hạnh phúc và tình yêu quá xa vời mà những người như tôi, sẽ chẳng bao giờ với cho tới được."Ai cũng có quyền được hạnh phúc và đối với một cô gái như em lại càng có quyền!"
Tôi cảm nhận được trong lời nói của anh là sự nghẹn ngào, chân thành. Giọt nước mắt nóng hổi lăm dài bên trên má tôi."Anh nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ? Anh nghĩ chỉ cần anh chấp nhận em là được? Còn gia đình anh? Họ sẽ nghĩ gì khi anh yêu một người mù? Và liệu tình yêu thương anh có đủ vững vàng để vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống không?"
Tôi lạnh lùng vực dậy rời khỏi phòng mà trái tim xiết chặt. Nước mắt cứ thế lăn dài, rất nhiều tiếng nấc ngẹn ngào vang lên. Đôi bàn chân ko nghe lời tôi, nó trở phải nặng nề quá. Tưởng chừng trong phút giây đó tôi đã hoàn toàn rơi vào hố black của ngày xưa. Bỗng bàn tay to và ấm áp của anh nắm lấy tay tôi kéo vào vào lồng ngực khiến trái tim tôi vào giây phút ấm cúng đến lạ. Cảm thừa nhận được trái tim đập loạn nhịp, mùi mùi hương dịu nhẹ của cơ thể anh thoang thoảng trong mũi làm tôi say mà nhất thời ko phản kháng. Cơ mà nước mắt tôi lăn dài trên má làm ướt cả áo anh. Anh cứ ôm tôi vào lòng như thế mặc cho gió thổi mạnh sở hữu theo những chiếc lá cất cánh loạn bên trên không.
Xem thêm: (Pdf) Phương Pháp Đồ Thị Trong Giải Nhanh Bài Tập Đồ Thị Trong Hóa Học Vô Cơ
"Nhi à! Anh tin tình yêu thương anh dành đến em sẽ vượt qua được mọi khó khăn thử thách. Anh biết em cũng có tình cảm với anh! Chỉ cần chúng ta luôn quan trung ương và tin tưởng nhau thì mọi khó khăn sẽ qua thôi em."
Tôi cứ để anh ôm vào lòng như thế! bạn dạng thân sẽ nghĩ gì chính tôi cũng ko biết nữa! Mọi suy nghĩ đều rối ren và mọi cảm xúc đều là rung động. Nếu nói không có tình cảm với anh là sai. Mà lại để rút ngắn khoảng cách giữa tôi và anh lại rất khó vì nó chỉ là một sợi tơ mỏng manh.Hai năm qua anh luôn luôn ân cần, luôn giúp đỡ khiến tôi nhiều khi nghĩ anh có tình cảm với mình nhưng ngay sau đó ý nghĩ bị gạt bỏ. Tôi chỉ dám nghĩ đối chọi thuần anh coi tôi là bạn bè thân thiết đề xuất giúp đỡ. Tôi luôn cố gắng nói với bản thân cấm đoán phép bản thân vượt xa hơn tình bạn với anh. Dẫu vậy tôi quan yếu ngăn nổi bạn dạng thân mình, độc nhất vô nhị là trong những khi này.
"Nhi à! Em mang đến anh cơ hội được không? Đừng nghĩ anh yêu em chỉ là nhất thời! Anh thực sự rất thật lòng!"
Anh ân cần lấy tay vệ sinh đi những giọt nước mắt đến tôi. Trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được tình thương anh giành riêng cho tôi là thiệt lòng, nhưng mà đối với tôi mà nói tôi không có quyền được yêu thương anh. Tôi xót xa nghĩ về lại trong thời điểm tháng lúc còn bé xíu tay tôi vậy chặt lại lạnh nhạt dùng tay đẩy mạnh anh ra, chuyển phiên người bước đi.
"Em muốn về nhà!"
Tôi lặng lẽ bước đi ko trả lời câu nói của anh. Vào tôi lúc này chỉ là mọi kí ức gian khổ khi tôi lên 10. Anh cũng không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đi sau tôi. Có lẽ anh ko muốn ép tôi và muốn tôi suy nghĩ thật kỹ.
Sau ngày hôm đó, tôi tự nhốt mình trong phòng để xem xét liệu mình có thể yêu anh được không? Trong một tuần tôi lưu ý đến kỹ cùng muốn bản thân mở lòng yêu anh nhưng mà tôi nhận được một cuộc năng lượng điện thoại.
"Xin hỏi ai vậy ạ?"
Giọng nói của một người thiếu nữ trung tuổi vang lên: "Cháu là Nhi đúng không?"
"Vâng!"
"Bác muốn thủ thỉ với cháu. Có phiền con cháu không?"
"Không ạ! bác cứ nói đi ạ!"
"Bác là bà bầu Thiên, chắc chắn cháu cũng biết?"
Nghe đến đây tôi biết chuyện tôi sắp tới nghe là gì rồi. Nước đôi mắt tôi trào ra, ráng giữ cho bạn không nghẹn ngào tôi nói: "Vâng!"
"Bác biết thằng Thiên nó thích cháu nhưng cháu cũng biết bạn dạng thân cháu bị mù thì liệu về sau hai đứa đã sống thế nào? Và bác cũng không muốn cháu mình sau đây bị mù trong cả đời. Thằng Thiên nhà chưng nó bình thường mà. Nhưng liệu tình thương của nó vĩnh viễn được ko khi suốt ngày nó cần đối diện, chăm lo một tín đồ mù? con hiểu lời bác bỏ nói chứ?"Tay tôi xiết chắt đem điện thoại, mím chặt môi để nắm kìm nén sự sợ hãi của ký kết ức.
"Vâng! con cháu biết bản thân phải làm cái gi ạ!"
"Cảm ơn cháu!"
Buông năng lượng điện thoại, tôi ngồi sụp xuống mặt sàn nhà mà khóc thật to. Tôi từ bỏ hỏi : "Tại sao lúc tôi mong mỏi bỏ quên toàn bộ để yêu anh lại nhận thấy sự âu sầu này? lý do tôi không thể ra khỏi những ký ức đau thương đó? lý do ông trời lại tàn bạo với tôi như thế? những người dân như tôi không xứng đáng hưởng hạnh phúc sao?"
Sau 3 tuần kể từ khi nhận cuộc điện thoại, để có thể vượt qua kí ức cũ và đôi diện cùng với thực tại, suy nghĩ về lời nói của người mẹ anh tôi đang tự nhốt mình trong phòng. Trong 3 tuần ko ngày nào là nước mắt tôi không rơi khiến cho ngay cả phụ huynh cũng xót xa hỏi tôi gồm chuyện gì dẫu vậy tôi chỉ lắc đầu. Tôi biết bản thân đề xuất vượt qua được.
Khi đang có ra quyết định cho riêng bản thân tôi dữ thế chủ động mở máy điện thoại tư vấn cho anh.
"Cuối thuộc em cũng call cho anh! Xin lỗi do anh quá vội vàng vàng!"
Nghe giọng anh nước mắt tôi lại rơi "Em muốn nói chuyện với anh!"
Giọng anh gồm chút phấn kích "Anh qua đón em."
"Vâng!"
Anh đến, gửi tôi đến bé phố bé dại nơi mỗi vào cuối tuần tôi cùng anh xuất xắc ra nghe những bạn dạng nhạc du dương của hà nội xưa. Bước tiến chầm chậm cảm thấy mùi mùi hương hoa sữa được gió thổi với hương nhẹ nhẹ, nghe giờ đồng hồ lá đá quý dưới chân vang lên âm thanh. Mọi lần cùng với tôi toàn bộ rất dễ dàng chịu, vui tai ni sao nó ko vui chút nào!
"Em muốn nói cùng với anh hết trung khu sự của em. Anh hoàn toàn có thể chỉ nghe cơ mà không nói gì được không?" tôi vẫn cách vô định về phía trước.
"Được! Em nói đi."
"Anh biết nhân loại mà một tín đồ mù như em thấy được là gì không? Đó là một trong những bóng tối. Phần nhiều thứ em chú ý được là nghe và cảm giác bằng những giác quan liêu còn lại. Anh gồm biết tại sao em lại nói em đang đánh mất sự ngây thơ của chính mình không?"
Chân tôi vẫn cách đều trên tuyến đường thân thuộc, bước đi anh vẫn túc tắc vang lên mặt tôi. Cảm thấy được anh xoay sang nhìn, tôi cười cợt chua xót.
"Khi còn nhỏ xíu em tất cả ước mơ được bắt gặp bình minh dù chỉ một lần tuy thế đến hiện thời ước mơ kia với em thừa xa vời. Uớc mơ bé dại nhoi kia giúp em sinh sống vui vẻ nhưng mà khi lên 10 tuổi em đi học, hòa nhập với tất cả người em dìm ra cuộc sống này không màu hồng như em nghĩ."
Nước mắt tôi rơi lúc nhớ lại chuyện xưa, anh nhẹ nhàng kéo tôi lại, giúp tôi lau hầu hết giọt nước mắt.
"Đối với em thời hạn cũ là một vết thương tất yêu nào lành."
Quay người liên tiếp bước đi: "Anh là fan mà bao cô bé mong ước trong những số ấy có cả em mà lại em lại ko thể."
"Em quan trọng ích kỷ chỉ nghĩ cho bạn mà không nghĩ mang đến anh. Em cũng biết anh yêu em. Em cảm ơn anh vì điều đó! tuy vậy khi đối lập với bằng hữu lại bắt buộc ngừng quan tâm đến đến chuyện xưa. Điều đó khiến cho em sợ hãi hãi! Xin lỗi anh! Em muốn bản thân mình được sinh sống thật hạnh phúc không có nhu cầu các điều của vượt khứ ám ảnh."
"Em xin lỗi do không thể đáp lại cảm tình anh được! Xin lỗi anh vày điều đó!"
Tôi dừng lại, gửi tay lên cảm giác từng đường nét bên trên khuôn mặt mà tôi hết sức đỗi thân thuộc. Trong tích tắc tôi ước đôi mắt mình hoàn toàn có thể nhìn thấy anh! Tôi muốn nhìn thấy phần lớn điều ẩn lốt trong đôi mắt anh tuy vậy sẽ chẳng bao giờ tôi được nhận thấy điều đó!
Khẽ gượng gạo cười, tôi nói: "Em mong anh được hạnh phúc!"Bàn tay ấm áp của anh cầm cố tay tôi, cảm giác được phần đa giọt nước mắt đã lăn bên trên má anh, tôi nở nụ cười êm ả trong nước đôi mắt nói: "Anh đừng khóc! Anh khóc sẽ khiến cho em đau lòng."
"Tại sao em lại vậy chấp ôm vượt khứ, ráng chấp gạt bỏ tình cảm anh giành riêng cho em? Em hoài nghi anh sao?"
"Thật sự xin lỗi anh! tình thân với một cô bé có điểm yếu như em là điều không thể tưởng."
Anh nghẹn ngào "Không tưởng chút nào! do em xứng danh có được hạnh phúc!"
Khẽ ôm anh cảm nhận sự ấm cúng trong vòng đeo tay anh "Như chũm này cùng với em là đủ rồi!"
Chúng tôi cứ ôm nhau lấy đầy khoảng không trong trái tim đối thương mặc cho phần nhiều cơn gió se giá của mùa thu thổi qua. Tích tắc ôm anh tôi vất bỏ hết vượt khứ, khổ cực chỉ thanh thanh mỉm mỉm cười hạnh phúc. Tôi mong trong suốt cuộc đời tôi đang nhớ mẫu ôm này mãi mãi.
Mùi hương vơi nhẹ như mùi hoa sữa thoáng trên người anh. Xiết chặt dòng ôm, dụi phương diện vào lồng ngực rắn chắc ấm áp, tham lam hít mùi thơm trên fan anh. Tôi đang không khi nào quên hương thơm hương quan trọng của anh. Với tôi mong mùi hương của anh ý theo tôi ngay cả khi anh không mặt tôi.
Bàn tay êm ấm của anh cũng ôm tôi chặt hơn. Nhưng có lẽ rằng với tôi như thế vẫn chưa đủ để rất có thể bước xa anh tồn tại được. Vòng tay qua cổ giành riêng cho anh một nụ hôn thanh thanh khi ra đi. Anh mừng đón nụ hôn của tôi bằng sự nồng nàn. Nước mắt của cả anh và tôi rơi xuống vương trên mặt đối phương. Mang kệ đông đảo thứ, tôi chỉ biết lúc này cùng anh cảm giác tình yêu ngọt ngào và lắng đọng của cả hai. Tôi biết lúc nụ hôn này kết thúc cũng là thời điểm tôi phải trở lại làm chủ yếu mình, trở lại với cuộc sống đời thường của mình. Tưởng chừng nụ hôn sẽ không thể xong xuôi thì tôi lại đẩy anh ra.
"Xin lỗi! chúng ta đến trên đây thôi!"
Tôi xoay bạn bước đi, anh nuốm lấy tay tôi kéo rất mạnh vào lòng xiết chặt vòng đeo tay "Anh sẽ cùng em vượt qua nỗi ám ảnh trong vượt khứ được không? Đừng đi!"
Dứt khoát ra khỏi cái ôm của anh ý "Xin lỗi! Em chẳng thể quên được vượt khứ đó! mong muốn anh tôn trọng ra quyết định của em!"
Cố bước thật cấp tốc về phía trước mặc dầu biết bé đường tiếp sau của tôi đang là nhớ nhung, ân hận hận giằng xé. Tuy nhiên tôi ước ao anh hạnh phúc!
"Anh không bỏ cuộc đâu! Anh sẽ mang lại em thấy tình cảm anh dành cho em là chân thành."
Khi anh nói cùng với tôi lời ấy, lòng tôi dưng lên niềm hạnh phúc khôn kể, tuy vậy rất cấp tốc nó đã trở nên ép xuống vì chưng những sóng trào của khổ cực và một niềm hy vọng anh hạnh phúc.
"Xin lỗi anh!"
Bước đi bất chấp anh, bỏ mặc tình yêu của anh ấy và vứt lại tình thân tôi dành riêng cho anh. Nước đôi mắt tôi lăn dài, trong thâm tâm là hàng vạn mũi kim đâm đau đến không thở được. Chân tôi run rẩy không tồn tại dung khí bước tiếp, muốn quay trở lại ôm anh nói " Em yêu anh! Em ước ao được quên mất mọi thứ để yêu anh." nhưng câu nói đọng lại trong cổ họng. Tôi biết lý trí mình cấm đoán phép. Cố gắng tỏ ra mạnh bạo mà cách tiếp, bước đi của tôi trở phải gấp gáp hơn. Ngay trong lúc đó tôi chỉ hy vọng trốn tránh hiện nay thực, ước ao trốn né anh và hơn cả là trốn kiêng tình yêu của anh.
Quay quay trở lại tôi gấp rút kéo vali bước tới xe cùng phụ huynh ra sảnh bay. Bước đi máy cất cánh chân tôi nặng nề nề, tôi biết trong tâm không ý muốn rời xa thành phố, xa lánh quê hương. Tuy nhiên tôi đã chọn cách bắt đầu một tương lai new tại vùng đất mới thì tôi yêu cầu vứt bỏ tâm tư trong lòng. Lúc máy bay cất cánh, bàn tay nuốm nhành hoa sữa tôi xiết chặt.
"Tạm biệt anh! mong muốn anh đã tìm hạnh phúc của mình!"Nước đôi mắt tôi lại rơi! trong lòng tôi nỗi nhớ anh không xong nổi lên rất nhiều đợt sóng trào. Mẹ ngồi cạnh bên tôi khẽ giúp tôi lau gần như giọt nước mắt.
Những lời nói mẹ anh vẫn vang lên vào đầu tôi, mím chặt môi rứa nuốt trọn phần đa tiếng nút nghẹn ngào. Tôi đi nhằm trốn né tình yêu thương của anh, trốn tránh quá khứ của mình! Tôi hại mình ở lại sẽ không kìm nén được cảm xúc với anh. Tôi biết anh cũng sẽ khổ sở như tôi tuy thế điều tôi chỉ có thể làm là khiến cho anh đau.
Tôi hy vọng một ngày ko xa tất cả mọi tín đồ sẽ gật đầu người khiếm thị như tôi. Những người như tôi sẽ không còn phải khổ sở vì tình yêu, thoải mái mừng đón tình yêu. Sẽ có một ngày như thế!
* * *
Đã biết trước con đường tiếp sau sẽ là đau buồn nhưng tôi không cho là lại khổ cực giằng xé đến thấu tim như vây! Tôi nghĩ thời gian sẽ đau cơ mà thời gian, khoảng cách sẽ giúp đỡ anh và tôi quên được nhau. Nhưng trong tương lai tôi bắt đầu biết thời gian đó phiên bản thân suy nghĩ thật ngốc. Từ vứt một fan mình yêu thương tim đang đau như dao đâm. Cả nhân loại trước đôi mắt như sụp đổ. Ở một chỗ xa xôi như lòng tôi vẫn luôn hướng về Hà Nội, hướng tới anh. Lúc tháng 8 cho nỗi lưu giữ anh càng da diết hơn. Tôi lưu giữ mùa thu, nhớ loại ôm êm ấm và nụ hôn ngọt ngào sau cuối với anh. Tuy nhiên lại không đủ can đảm vì không đủ tư cách.
Tôi điên loạn dùng mọi bí quyết giữ gìn nhành hoa sữa của ngày thu năm đó! bao gồm như vậy tôi bắt đầu không vất quăng quật mọi sản phẩm công nghệ về tìm anh. Mỗi tối khi cầm nhành hoa sữa trên tay nước đôi mắt tôi rơi trong sự nhức khổ, cô đơn, lưu giữ nhung. Dẫu vậy tôi không thể làm cái gi khác hơn là tự mình vượt qua. Tôi mong muốn sự ra đi của tớ chỉ đổi lại một điều là niềm hạnh phúc của anh! Nhưng chắc hẳn rằng tôi sẽ sai!
Tôi đã dùng cả tx thanh xuân để yêu anh, nhớ anh, hối hận hận về quyết định của mình nhưng tất cả là một thời đã qua. Tôi đánh mất tình yêu của mình vì sự khiếp sợ một ký kết ức, run sợ những khẩu ca về mình, hoài nghi vào tình yêu anh dành cho tôi. Và hơn cả là thấp thỏm sự khiếm quyết của bản thân. Tôi không sử dụng trái tim cảm nhận tình yêu thương của anh mà lại chỉ dùng quá khứ của mình cảm nhận. Khiến cho anh tổn thương lớn, tôi biết anh sẽ không lúc nào tha thứ đến tôi. Đáng lẽ chúng tôi không nên gặp nhau thì có thể mọi việc sẽ tốt hơn.